"Không sao, cảm ơn " Thang Tư Lan hơi hoảng hồn.
Hai lần mình xảy ra sai lầm, bây giờ cô nghi ngờ có người trong tổ đạo cụ ghi hận mình trong lòng.
Người vừa mới xuống dưới, tất cả mọi người quan tâm hỏi han tượng trưng một câu, biết cô không sao thì không hỏi nữa.
Ngược lại bên phía Úc Cảnh Nhuận lại nhanh chóng có người hỏi han.
Cô là một vai phụ, đạo diễn Vương chỉ mắng người trong tổ đạo cụ cho chứ không được hưởng thụ những thứ khác.
Phần diễn của cô đã hạ màn rồi.
Sau đó cô lại rảnh rỗi chờ có nhân vật thích hợp với mình.
Bình thường cô sẽ nghĩ phải làm thế nào để nhận phần diễn có liên quan tới Úc Cảnh Nhuận. Nhưng giờ thì cô là người đầu tiên gấp rút muốn rời khỏi đoàn làm phim để đi gặp người đàn ông kia.
Ít nhất cô có thể nói một tiếng cảm ơn và xin lỗi anh.
Thang Tư Lan chào hỏi đạo diễn Vương xong thì rời đi. Trước khi đi, Vương Khánh Uy bỗng đưa cho cô một tấm danh thiếp, nói qua một thời gian ngắn nữa sẽ tìm cô.
Thang Tư Lan không ngạc nhiên vui mừng mà tâm bình khí hòa nhận lấy tấm danh thiếp, lặng lẽ rời khỏi đó một mình.
Cô biết ý Vương Khánh Uy khi đưa tấm danh thiếp cho mình là gì.
"Chúng ta cứ rời đi như thế?" Không chào hỏi những người khác?
"Cô còn muốn để đạo diễn Vương cho tôi diễn thêm?" Thang Tư Lan tự giễu, nói.
Ban Giai Giai bĩu môi.
Vừa ngồi lên xe taxi, điện thoại của Thang Tư Lan đã kêu lên.
Thấy số hiển thị, đôi con ngươi đen láy của Thang Tư Lan hơi co lại, một hơi thở lạnh lùng tản ra dọa Ban Giai Giai giật mình "Sao thế?"
Thang Tư Lan lắc đầu, bắt máy.
"Đóng máy chưa? Vừa hay hôm nay anh trai con từ công ty về, nói muốn đi đón con về nhà."
Nghe thấy giọng nói này, Thang Tư Lan siết chặt di động trong tay, dạ dày cuồn cuộn bốc lên cơn buồn nôn.
Hồi lâu sau, Thang Tư Lan mới tìm được giọng nói của mình "Còn mấy cảnh nữa, sẽ lỡ."
Người bên kia không thấy vẻ mặt cô, cũng không biết lúc Thang Tư Lan nói câu này phải cố gắng đè nén cỡ nào.
Ban Giai Giai liếc nhìn, thấy cô đã nắm chặt tay tới mức trắng bệch thì ngây ngẩn cả người.
"Gần đây chị con đang chuẩn bị thi, trong nhà vắng tanh vắng ngắt, còn trông mong con có thể về nhà nhiều chút. Chỗ như giới giải trí dù sao cũng không phải là chỗ lâu dài. Nếu con mệt thì về giúp chị một tay, chị con đã chuẩn bị đường lùi cho con lâu rồi."
Đường lùi?
Là đường cùng thì có.
Giọng điệu người phụ nữ rất dịu dàng, không nghe ra nửa phần đay nghiến và sự chán ghét đứa con gái riêng của bà ta.
Y như Thang Tích Diễm, có kỹ thuật diễn giống hệt ảnh hậụ
Ngôi sao nữ trong giới giải trí mà cô lăn lộn cũng không so được.
Đúng là châm chọc
/1101
|